Thế kỷ 18 Sự tiến hóa lãnh thổ của Hoa Kỳ

Ngày 4 tháng 3 năm 1789

Hiến pháp Hoa Kỳ trở nên có hiệu lực thành lập quốc gia mới. Chú ý rằng các tiểu bang thông qua Hiến pháp vào những thời điểm khác nhau nhưng để đơn giản hóa, kết quả cuối cùng được biểu thị tại đây.

Hoa Kỳ giành được độc lập từ tay Vương quốc Anh bằng Hiệp định Paris vào ngày 3 tháng 9 năm 1783. Hiệp định này củng cố rằng 13 thuộc địa là các quốc gia độc lập và có chủ quyền. Biên giới chung của các quốc gia này (Hoa Kỳ ban đầu thực chất là các quốc gia độc lập liên kết vì một mục đích chung là độc lập khỏi Vương quốc Anh) được thành lập dựa theo Điều khoản 2 của hiệp định đi cùng với một số vấn đề khác nữa. Thứ nhất, biên giới chạy về hướng tây từ hồ Woods đến sông Mississippi - vào thời đó, người ta không biết rằng nước nguồn của sông Mississippi là nằm ở phía nam của đường vạch như thế, vì vậy biên giới kể từ đó đã được tính là chạy về hướng nam từ hồ Woods đến sông Mississippi.[3]

Một chi tiết cần được nhắc lại ở đây cho những ai chỉ biết đến các biên giới hiện tại: nhiều tiểu bang có những vùng đất do hoàng gia Anh ban tặng nằm bên ngoài lãnh thổ của họ và không dễ gì nhượng lại cho bất cứ ai. Họ chỉ nhượng lại cho chính phủ liên bang để trừ nợ Chiến tranh Cách mạng Mỹ. Tuy nhiên, tiểu bang Georgia đã không làm vậy cho đến khá lâu sau đó. Tiểu bang Connecticut nhượng lại phần nhiều đất ban tặng nhưng vẫn giữ vùng Connecticut Western Reserve. Virginia nhượng lãnh thổ phía bắc và tây sông Ohio, và vùng đất này trở thành lãnh thổ chưa tổ chức. Bắc Carolina cũng nhượng các quận phía tây nhưng Quốc hội Hoa Kỳ không chấp thuận chính thức sự việc này cho đến năm 1790. Tiểu bang New York nhượng tuyên bố chủ quyền vùng Erie Triangle cho chính phủ liên bang. Vào thời điểm này trong lịch sử, tất cả các tiểu bang, trừ Georgia và Virginia là có ranh giới như ngày nay, trừ một số vấn đề nhỏ được nhắc đến ở trên.

Tây Florida tuyên bố ranh giới xa về phía bắc hơn những gì Hoa Kỳ nói nó có. Ranh giới của nó từng là vĩ tuyến 31° bắc khi Tây Ban Nha nhượng nó cho Vương quốc Anh. Người Anh sau đó di chuyển ranh giới về phía bắc đến vĩ tuyến 32°38′ nhưng khi Florida thuộc Tây Ban Nha được nhượng lại cho cho Đế quốc Tây Ban Nha theo Hiệp ước Paris thì người Anh nói rằng ranh giới của nó nằm ở vĩ tuyến 31 độ Bắc nhưng Tây Ban Nha tiếp tục tuyên bố chủ quyền ranh giới cao phía trên hơn.[4] Ranh giới tại khu vực phía bắc của Địa khu Maine thuộc tiểu bang Massachusetts và khu vực tây bắc hồ Superior cũng bị tranh chấp.

Khu vực có tên The Wedge, bị tranh chấp từ thế kỷ 17, vẫn là một điểm tranh cãi giữa tiểu bang DelawarePennsylvania.

Cộng hòa Vermont là một vấn đề phức tạp vì có nhiều khu vực bị tranh chấp chủ quyền bởi New YorkNew Hampshire, nhưng vẫn tồn tại như một quốc gia độc lập de facto nhưng chưa được công nhận.

7 tháng 8 năm 1789

Quốc hội Hoa Kỳ xác nhận việc tổ chức lãnh thổ nằm về phía tây bắc sông Ohio, hay còn gọi là Lãnh thổ Tây Bắc, bằng Sắc lệnh Tây Bắc.[5] Lãnh thổ Tây Bắc bao gồm các tiểu bang ngày nay là Illinois, Indiana, Michigan, đông bắc tiểu bang Minnesota, phần lớn tiểu bang Ohio, và tiểu bang Wisconsin. Lãnh thổ Tây Bắc trước kia được tổ chức dưới Các điều khoản Hợp bang ngày 13 tháng 7 năm 1787, và được sửa đổi chút ít dưới Hiến pháp mới.

2 tháng 4 năm 1790

Quốc hội Hoa Kỳ chấp nhận nhượng địa từ Bắc Carolina gồm các quận phía tây của tiểu bang này. Ban đầu nó được nhượng lại cho chính phủ liên bang vào ngày 22 tháng 12 năm 1789. Phần đất này trở thành lãnh thổ chưa tổ chức.[6]

26 tháng 5 năm 1790

Sắc lệnh Tây Nam có hiệu lực tổ chức lãnh thổ nằm về phía nam sông Ohio hay được gọi là Lãnh thổ Tây Nam, tương ứng với tiểu bang Tennessee hiện nay.[7]

4 tháng 3 năm 1791

Cộng hòa Vermont được chấp thuận gia nhập vào Hoa Kỳ và trở thành tiểu bang thứ 14. Trước đó nó là một quốc gia độc lập trên thực tế mặc dù chưa được Hoa Kỳ công nhận. Nó có một số vùng đất bị tuyên bố chủ quyền bởi tiểu bang New YorkNew Hampshire

9 tháng 9 năm 1791

Đặc khu Columbia, đặc khu liên bang của quốc gia, được thành lập từ đất nhượng lại của hai tiểu bang MarylandVirginia; phần đất của Virginia sau đó được trao trả lại vào năm 1847.[8]

3 tháng 3 năm 1792

Chính phủ liên bang bán vùng đất Erie Triangle cho tiểu bang Pennsylvania.[9]

1 tháng 6 năm 1792

Các quận miền tây của Virginia nằm bên ngoài Dãy núi Appalachian tách ra và được chấp nhận vào liên bang để trở thành tiểu bang thứ 15 là tiểu bang Kentucky.

11 tháng 1 năm 1794

Trong Hội nghị Nootka lần thứ 3, Tây Ban Nha từ bỏ tuyên bố chủ quyền độc tôn của mình đối với toàn bộ duyên hải Thái Bình Dương và nhìn nhận quyền của Vương quốc Anh và các cường quốc khác trong việc sử dụng lãnh thổ chưa chiếm đóng.

27 tháng 10 năm 1795

Hiệp định Pinckney, cũng được biết đến là Hiệp ước San Lorenzo, được ký vào ngày 27 tháng 10 và được tuyên cáo ngày 3 tháng 8 năm 1796, ấn định ranh giới phía bắc của Tây Florida là vĩ tuyến 31 độ bắc.[10]

1 tháng 6 năm 1796

Lãnh thổ Tây Nam được phép gia nhập vào Hoa Kỳ thành tiểu bang thứ 16, Tennessee.

7 tháng 4 năm 1798

Vì vụ tai tiếng đất đai sông Yazoo nên một đạo luật mới ra đời và được Tổng thống Hoa Kỳ John Adams ký, cho phép ông bổ nhiệm các ủy viên để thương thuyết với tiểu bang Georgia về việc nhượng lại vùng đất phía tây của tiểu bang. Đạo luật tạo nên Lãnh thổ Mississippi trong vùng đất mà Tây Florida nhượng lại, tương ứng một phần ba phía nam của tiểu bang MississippiAlabama ngày nay trừ những vùng cán chảo thuộc phần đất của Tây Florida.[11]

Tài liệu tham khảo

WikiPedia: Sự tiến hóa lãnh thổ của Hoa Kỳ http://books.google.com/?id=DewJAAAAIAAJ&pg=PA309&... http://books.google.com/books?id=CCAAAAAAYAAJ&pg=P... http://books.google.com/books?id=FL_G_WdsCX0C&pg=P... http://books.google.com/books?id=gwP8bQsT908C&pg=P... http://www.jlindquist.com/mapsupp1.html http://www.nevadaobserver.com/Reading%20Room%20Doc... http://www.nevadaobserver.com/Reading%20Room%20Doc... http://www.oregonriverrights.com/admissions_act.ht... http://www.ourgeorgiahistory.com/chronpop/3129 http://www.rootsweb.com/~neresour/OLLibrary/MWHNE/...